Thường thì năm nào hễ cứ đến mùa người ta đi biển đánh tôm là em thường nhờ cô chồng hay Anh gọi phone cho người quen dặn mua tôm tươi . Tôm mua như vầy chỉ có ướp đá chứ không qua bất cứ chất gì và những người đi đánh tôm chỉ đi có vài ngày là vào bờ .
Nhà chì có 2 vợ chồng nhưng vì thích tôm tươi và to nên em thường mua từ 50 lbs tới 100 lbs để dành ăn . Nghe thì có vẻ nhiều nhưng vì Anh ko ăn vỏ - không ăn đầu nên sau khi ngắt đầu bỏ đi thì chắc còn 1/2 . Sau khi làm sạch thì em chia ra từng bao vừa đủ ăn , xếp tôm ngay ngắn , bọc qua nhiều lớp báo cho khỏi bị cháy đá và cho vào tủ freezer để dành ăn cho đến mùa tôm tới .
Năm rồi không biết vì mất mùa hay gì gì đó mà chẳng mua được tôm dù là nhờ cô chồng hỏi người quen , họ nói có nhưng mắc , cô chồng chịu nhưng cũng chẳng có mà mua . Năm nay mua được của người bạn Anh quen , họ vào tới là gọi Anh ra lấy về ngay .
Em thường năm nào cũng thấy nhưng vẫn có cảm giác thích thú khi nhìn ngắm những con tôm tươi xanh . Nhiệm vụ của em là ngắt đầu bỏ đi , phân loại tôm ( để ram - xào - nấu canh - luộc ... ) rửa sạch cho vào bao nhỏ ( đủ 1 lần ăn ). Nhiệm vụ của Anh là lấy giấy báo bọc từng bịch tôm cho gọn gàng , cho từng loại vào bao lớn , dán nhãn và viết bên ngoài để khi em cần dùng thì biết loại nào để lấy cho nhanh khỏi mất công lục lạo tìm kiếm hoặc nhờ Anh thì cũng dễ cho Anh tìm . Thịt hay cá mua về trữ em cũng làm vậy , thậm chí Anh còn ghi ngày tháng để biết nó nằm trong tủ đá bao lâu rồi hi hi
Hôm sau bữa cơm trưa phải có thêm món tôm ram đã lột vỏ mà Anh rất thích . Em thường hay làm món này nhưng mỗi lần làm xong là em cứ thích chụp hình , có lẽ vì sau khi ram xong nhìn chúng bóng bẩy và thơm lừng hấp dẫn thì em không thể không lưu lại vài tấm nhất là khi chưa lột vỏ và còn đầu .
Dễ thương nhất có lẽ là lần chụp hình cách đây 2 năm , khi đó em đã viết bài Mùa Tôm Vàng với những tấm hình đầy màu sắc cam vàng của mùa Thu năm ấy , mùa Thu của nhiều kỷ niệm vui buồn và một mất mát quá lớn không thể nào quên của Anh và em ...
Thời gian không thể xóa đi mất nhưng giúp lòng lắng đọng thật nhiều và biết chấp nhận , đến bây giờ em vẫn nhớ mãi lời chị Ba trong nhà Múi Tép của em đã từng chia sẽ - an ủi em ngày ấy " ... Nỗi buồn nào cũng sẽ vơi. Em cũng đã được sống những ngày vô cùng hạnh phúc đúng không. Hãy coi đó như là một giấc mơ . Và bây giờ em đã tỉnh dậy để chờ đón một giấc mơ có thật sẽ đến một ngày nào đó. Dù là rất rất buồn nhưng thực sự những điều PHẢI ĐẾN thì SẼ ĐẾN với ta tại đúng thời điểm của nó. "
Ôi nhớ chị Ba và các chị em trong nhà Múi Tép quá ! em lại viết lạc đề nữa rồi ! ...